địa đàng
Một nụ cười sưởi ấm cả mùa đông
Em mang đến tia nắng hồng rực rỡ
E ấp tựa nụ hoa vừa chớm nở
Vẻ dịu dàng gợi mở nỗi bâng khuâng
Em nàng tiên lạc gót giữa cõi trần
Phút mơ mộng bèn dừng chân ngoạn cảnh
Anh ngơ ngẩn vội giấu đi đôi cánh
Mặc gió mây đỏng đảnh với trăng ngà
Để em hờn thương dòng lệ mi sa
Hờ hững giữa tình yêu và nỗi nhớ
Đem ân ái nối đôi bờ cách trở
Gọi nồng nàn đốt ngọn lửa đam mê
Trải hoa thơm cỏ ngọt dưới trăng thề
Mang mây thắm tô phòng khuê em ở
Vòng tay rộng ấp ôm nàng che chở
Cõi trần gian sẽ đẹp tựa địa đàng.