cứ ngỡ
Cứ ngỡ một ngày
Ta mất nhau
Biển sâu nổi sóng
Cả bầu trởi tắt nắng
Cho mây đen vây kín cả khung trời
Chỉ thế mà thôi?
Bão tố, băng trôi
Lũ bùn, hồng thuỷ
Trái đất oằn mình trong đêm đen thế kỉ
niềm đau dạn dĩ
Bay đi muôn phương
Bước hành hương kẻ bộ hành mất lối
Đêm trường qua vội
Tiếp nối đêm sâu.
Nếu ta mất nhau.
Nhưng hôm nay chỉ có một niềm đau.
Một núi sầu chất ngất.
Vầng dương chẳng tắt
Mà em về đâu?