ngớ ngẩn...
Ai làm rụng xuống vần thơ
Nửa phong kín...
nửa ...hé chờ trăm năm
Nửa tầng tiên cảnh xa xăm
Nửa gần hạ giới... gọi thầm dấu yêu
Ai làm phách lạc hồn xiêu
Thở không dám thở...
sợ chiều lướt qua
Sợ tan ngào ngọt thiết tha
Sợ đêm cách trở...
sợ Ta xa Người
Ai làm rơi điệu khóc cười
Hoa vừa độ hé
chợt đời biển dâu
Nụ hôn mật ướp tình đầu
Nên thơ
cay
đắng
nhiệm mầu ra sao...
Ai đưa sóng dữ ba đào
Xoáy lòng biển rộng
tràn vào cõi mơ
Bây giờ cúi nhặt vầng thơ
chiều dâng lạc lỏng
ngẩn ngơ
ru tình...
11.6.08
(Lục Bát Cho Anh)