màu đen huyền nhiệm
Tờ giấy lụa màu đen kiêu hãnh
Giữa căn phòng lạnh lẽo, vắng tanh
Khúc kinh cầu cố tìm phút an lành
Ê a đều nhịp lửng lờ vang vang.
Bấu trời đen khi đám mây dày đặc
Xám lạnh người từng cơn gió thốc qua
Mặt trời trốn bên khung chiều ngột ngạt
Tối căn phòng và lạnh cả không gian.
Mắt ráo hoảnh, màu đen huyền diệu
Em lặng nhìn vào khung cảnh tối đen
Cố nhận lấy chút cục cựa bon chen
Đôi hình ảnh chồng lên tim loạn nhịp.
Trái tim kia cuồng điên ngày đã hết
Cố lắng nghe cũng chẳng nhịp thở phào
Dòng máu nóng tự sinh của chốn nào
Chừng như lạnh giữa trời kia, đang lạnh.
Những câu thơ viết mực đen nằng nặng
Chạy đều dòng trên tờ giấy cũng đen
Chằng chịt chữ, ưu tư lòng em trải
Kín giấy rồi, mực cũng hết, bút rơi.
Gió thổi mạnh, bầu trời thêm tối nữa.
Tờ giấy bay qua khung cửa. Bay rồi!
Người khách lạ đang vội bước giữa đời
Bắt trúng lấy, quăng đi và bước vội.
Tờ giấy đen, câu thơ đen chìm nổi
Giữa dòng đời đang chộn rộn ưu tư
Nó vẫn bay giữa trời đen hầm hừ
Và rơi xuống, vẫn đen thui kiêu hãnh.
Giữa dòng đời cuốn trôi chẳng thầm lặng
Ai đâu người nhặt lấy bài thơ đen
Vả hiểu rõ trên trang giấy màu đen
Có tâm tình trang trải người thiếu nữ?
Ngoài trời xa mây đen càng vần vũ
Lạnh bầu trời, lạnh cả những tâm tư
Có linh hồn chết lặng giữa gió thu
Giọt nước rớt, nhòe bài thơ đen mướt.
Triều Âm
Oct. 30th 2008