lời mẹ gọi
Mẹ dùng mực tím mồng tơi
Gởi con dòng chữ ngàn đời không phai
Tình thâm như nước sông dài
Mong người xứ lạnh nhớ hoài quê hương
Quê mình có vạn tình thương
Có chùa Thiên mụ, sông Hương lững lờ
Có người đội nón bài thơ
Nghiêng nghiêng vành nón đợi chờ người yêu
Có dòng sông Cửu phì nhiêu
Tưới vùng ruộng lúa với nhiều cá tôm
Ấm no theo khói chiều hôm
Vui tươi hò hát, lúa rơm đầu bờ
Có người con gái quay tơ
Dệt khung lụa quí, gói mơ vào đời
Tạo nên khung cảnh tuyệt vời
Viết lên trang sách gởi người xa xưa
Nhớ về Hoàn Kiếm chiều mưa
Hồ Tây còn đó cảnh chưa phủ mờ
Kinh Đô với vạn bài thơ
Dầu bao biến cố vẫn chờ con yêu
Mỗi khi nhìn khói lam chiều
Mẹ mong giữ lại bao điều cho con
Chỉ lo sức mỏn hơi mòn
Trước khi lìa thế chẳng còn thấy nhau
Nguyễn Gia Linh
(Trên chuyến bay San Francisco-Paris, 27-5-97)