vĩnh cửu
Xuân đã về đem nắng vàng huyền ảo
Như tơ trời đi dạo khắp muôn phương
Đem sương khuya làm ướt cánh hoa hường
Soi lấp lánh như kim cương ngọc điệp
*
Trước thiên nhiên tôi thấy mình khép nép
Áo phong sương đành xếp chuyện phôi pha
Tình thương kia năm tháng chẳng phai nhòa
Phong cảnh nọ vẫn đậm đà hương sắc
*
Đóa hoa đào với cánh hồng ngơ ngác
Pha lẩn mùi ngào ngạt của ngọc lan
Tiếng suối reo róc rách giữa non ngàn
Dư âm ấy đưa hồn sang lối mộng
*
Trước bao la ta thấy mình trống rổng
Tan hết rồi những ảo vọng si mê
Chân bước theo ánh sáng chỉ đường về
Nơi ngóng đợi một tình thương vĩnh cửu
Nguyễn Gia Linh
Bordeaux, ngày 01-04-99