mưa vô tình
Mưa rơi triền miên như khóc ai
Từng hạt mưa đan cài mái tóc
Từng hạt mưa trĩu lòng cô độc
Ta đi tìm hương nắng đã nhạt phai.
Còn sót lại dáng em trên phố dài
Những tán lá run lên vật vã.
Tiếng rao bánh mì dường như đói lả
Ta khát môi em nếm giọt mưa trời.
Mưa vô tình rơi mãi không thôi.
Em vô tình đã quay lưng chẳng đợi.
Giọt mưa nào gột mờ gian dối
Cho tháng năm sẽ bình yên trôi.
Ngón tay ta khẳng khiu giữa trời
Đọng lại không hạt ưu tư nhung nhớ.
Nén trong lòng dài một nhịp thở
Đi về đâu ta lê bước chơi vơi?