vẫn chờ...
Hồn hoang dại trôi theo nền trắng lạnh
Mặt tuyết tan thành biển đá mênh mông
Hàng cây khô ngơ ngác đừng chờ trông
Đợi chút ấm của mùa xuân rực rỡ
Từ phương xa mặt trời chưa hé mở
Dửng dưng lòng lơ lửng tận chân mây
Đau buồn thay cho sinh vật cỏ cây
Ước vọng mãi đâu rồi cơn nắng lạ
Cung Thị lan