nợ...
Chiều về...sắc nắng mờ phai
Rằng Ta: nợ tháng năm dài - phải không ?
Nợ tình thơ, giữa mênh mông
Nợ thêm cơm áo bên dòng thời gian.
Chiều rồi...vệt nắng vàng loang
Phiêu phiêu một giấc mơ hoang cuối mùa.
Nợ người, ta đã trả chưa ?
Sao câu thơ lại như mưa, đượm buồn !
Đêm về...và hạt sương buông...
Lắt lay theo bóng trăng buồn mờ xa.
Nợ Người, một giấc mơ qua
Nợ Ta, cơn gió la đà ngoài hiên ?
Rã rời, rũ cánh chim Uyên
Nợ gì đâu, phải chao nghiêng giữa đời ?
Nợ mình, một kiếp rong chơi...
Xốn xang, câu_chữ khơi vơi thẩn thờ.
Hỏi lòng: sao cứ ngu ngơ ?
...
Nợ Tri âm
Biết bao giờ - trả xong ?