lối cũ mù sương.
Cao nguyên đó, vẫn mong người năm cũ
Trở về thăm, thành phố đẩm sương mù!
Con dốc phố, buổi mai bừng, nhũn ướt
Cúi hôn mùi, đất ẩm nắng vương thu.
Và ngửa mặt, nhìn mây tìm thi phú
Nhớ gì không? Hàng thông lạnh, vi vu!
Đã lâu lắm, quay hồi bằng ảo giác
Tà dương đi, còn gởi vội rán vàng
Cho vách núi, giữ lại giùm, mai trả
Thời gian nào, cũng chẳng thấy phôi pha.
Khung trời lạnh chỉ bạc màu, thiếu vắng
Gót chân ngân, để lại dấu bụi đường
Hương phai sắc, trên hoa thu vàng vọt
Vầng trăng sầu, ngã bóng thuở nhiểu nhương.
Sáng nay lạnh, bóng ai quày quả bước?
Rảo nhanh chân, để kịp đến cổng trường
Mẹ đã bảo, đêm qua nên ngủ sớm
Gạo bài thi toàn định lý yêu đương
Yêu thương cộng sân trường, chia hoa phượng!
Một phương trình giải mãi, nghiệm không ra
Để hết cấp, mọi điều đành phải trả?
Kỷ niệm vo tròn ném bỏ, trôi xa.
Hai kẻ chia tay, mang giày vạn dặm
Bước theo mây, gió dẫn lối, muôn trùng
Đi khắp chốn, trở về con dốc cũ
Ngắm triền đồi, sương giăng trải, mông lung!
Vàng trên lá và bạc mầu trên tóc
Phai gì không? Ở nỗi nhớ cùng mong ?
Qua bao miền, bám rám gót bảo giông
Trở về đây,niềm thương được hong nóng
Khu vườn xưa, chợt lại nở nụ hồng
Có giữ được, bước chân người viễn khách?
ĐA LẠT ngần thương, giải lụa mong manh.
Lối xưa thành phố đó, vẫn sương mù
Nắng lên có nhạt, úa vàng trong thu?
NGUYÊN HOANG
8.6.10