đại họa tàu ô
Dưới chân cầu, từng con nước qua lầm lủi
Trên trời cao mây trắng vẫn miệt mài bay
Ngó lại thân tôi, mòn mỏi với tháng ngày
Mà ngày tháng có chờ đợi ai đâu chứ
35 năm tôi làm người xa xứ
Vẫn đứng bên này ngóng vọng quê xưa
Quê hương tôi vẫn sớm nắng chiều mưa
Vẫn ì ạch trong tự do, hạnh phúc
Dân vẫn sống trong đọa đày, tủi nhục
Cán bộ chức quyền mặc sức xa hoa
Họ thản nhiên bán đất tổ quê cha
Vô tư lự khi giặc Tàu xâm lăng biển, đảo
Cả một lũ quyền thần trơ tráo
Vinh thân, phì gia mặc kệ nước non
Ải Nam Quan, thác Bản Giốc không còn
Rừng núi Tây Nguyên uất hờn Bauxites
Quần đảo Trường Sa tương lai mờ mịt
Biết bao giờ lấy lại được Hoàng Sa
Từng bước giặc Tàu xâm lấn quê cha
Còn lũ tham tàn bán buôn đất mẹ
Ôi cái nhục của ngàn năm nô lệ
Như chực như chờ vùi dập Việt Nam
Đất nước này không diệt được lũ gian tham
Thì đại họa Tàu Ô rất là khó tránh
Yên Sơn
20100903