con đường (một trái tim lầm lỡ)
Suốt đời tôi đã vay
Những món nợ không thể nào trả nổi!
Xin được một phút để lòng sám hối!
Và con tim được ôn chuyện đã qua!
Dĩ vãng :theo tôi đồng nghĩa với xót xa!
Là định mệnh!Là ngục tù bất hạnh!
Nỗi đau đớn lấy gì đem so sánh?
Sự bạc đen nguyền rủa mấy cho vừa?
Ba mươi tuổi đầu nhưng mặn,ngọt,cay,chua!
Mùi thế sự xem chừng đã nếm đủ!
Mỗi khi cầm bút,tâm hồn lại do dự
Thanh minh ư?Lỗi áy thuộc về ai?
Mười năm rồi,có trả ắc có vay!
Càng xét kỹ
Lại thấy do mình tất cả!!
Ngày lấy Quyên!
Cả hai đứa đều trẻ người non dạ!
Thương thật nhiều,sao không biết vì nhau?
Không mang lại ngọt bùi
Mà chỉ có đớn đau!
Quyên chán nản!Và ra đi là đúng!!
Nhưng làm sao ngăn được tâm hồn tôi nổi sóng?
Điên cuồng yêu!Điên cuồng nhớ!Và hờn ghen!!
Cả năm trời không tìm được bình yên!
Lòng chua xót mà tim thì rướm máu!
Sự phản bội biến tôi thành hung bạo!
Căm ghét tình yêu!Khinh bỉ sự trung thành!
Tất cả vừa trở nên quá đỗi mong manh!
Trong cuộc sống,đã gieo mầm hư hỏng!
Từ một kẻ nhiều mơ,nhiều mộng!
Yêu thẳng ngay và thích sự công bằng!
Chỉ lỗi lầm một chút cũng băn khoăn!
Cũng xấu hổ và buồn trong nhiều phút!
Vết thương ấy:quá to và đột ngột!
Làm chết trong tôi,nét đẹp của con người.
Lời ngọt ngào đem gắn ở đầu môi!
Tim giá lạnh mà lòng đầy giả dối!!
Tuổi thanh xuân chất chồng tội lỗi!
Hỡi Thu,hỡi Hạnh,hỡi Cúc,hỡi Đào!
Chí tang bồng không chấp cánh bay cao!
Tôi lại ngụp lặn trong sự trả thù rồ dại!
Qua mỗi cuộc vui hồn thêm tê tái!
Không được gì,mất mát lại càng tăng!
Vẫn cố vui cười,không một tiếng thở than!
Tự dối trái tim và đánh lừa khối óc!
Lần vấp ngã đầu đời như con rắn độc!
Dẫn đời tôi vào ngõ hẹp âm u!!
Một sáng mùa Thu
Đột nhiên tôi bừng tỉnh!
Cảm giác hôm ấy như người vừa khỏi bệnh!
Thấy lạ lùng và yêu cuộc sống làm sao!!
Nhìn quãng đường đã qua
Lòng dào dạt đớn đau!
Hậu quả để lại
Không thể nào lường nổi!
Mang tâm trạng của một người sám hối!
Tôi quyết định đi theo con đường có lý tưởng hơn!
Trở lại mái trường lòng quá đổi bâng khuâng!
Có lo ngại,nhưng vui mừng khôn xiết!
Ngày hai buổi,sách đèn mài miệt!
Tôi bỏ lại sau lưng những trở ngại ban đầu.
Vết thương chớm lành,lòng lại thấy xôn xao!
Tôi liên tiếp gặt hái thành công như ý muốn!!
Ai đem chắp cánh ước mơ cho cuộc sống?
Ai đã làm cây chết lại hồi sinh?
Định mệnh nào khiến tôi lại gặp Minh?
Để bắt đầu một cuộc sống đau thương chen hạnh phúc!
Khi quen nàng,tôi đã từng mơ ước:
Sống bình thường với tâm trạng được yêu!
Khó khăn dập dồn,gian khổ biết bao nhiêu!
Tôi văn cố gắng vượt qua tất cả!
Tôi cứ tưởng lòng mình hóa đá!
Nhưng mà không!Máu vẫn đỏ trong tim!
Khi yêu nàng,tôi thao thức từng đêm!
Mỗi ý nghĩ đều thành thơ ướp mộng!!
Chưa bao giờ tôi thấy mình dao động!
Đem hết tâm hồn,phục vụ tình yêu!
Thời gian đầu,hạnh phúc biết bao nhiêu!
Tôi cứ nghĩ,đời đã thôi sóng gió!
Ai khéo đặt chữ Duyên bên chữ Nợ?
Ai đem mây đen che kín mặt trời?
Đã Thương rồi,sao còn ghép thêm Đau?
Cho cuộc sống bỗng trở thành địa ngục!
Có ai thích khơi lên niềm tủi nhục?
Nào ai ưa bị nhắc lại lỗi lầm?
Tôi đã đi từ bực tức đến hờn căm!
Tôi lại tự giết đời tôi thêm lần nữa!
Tôi lại lên sân khấu đóng vai diễn viên đùa với lửa!
Và một đêm nào,lửa đốt cháy hồn tôi!!!
Tiền Giang