vô thường
VÔ THƯỜNG
Bốn mươi năm bảo có
Sáu mươi năm rằng không
Nhìn cuộc đời dâu bể
Nghiệm lẽ trời mênh mông!
Trước ta từ đâu đến?
Mai ta về nơi đâu?
Xin người một cuộc hẹn
Xóa cho nhau niềm đau!
Xưa yêu ta hồng nhan
Giờ gặp nhau bạch phát
Nàng chính là vô thường
Gieo nỗi buồn bát ngát!!
tiềngiang