anh biết rằng em…
      
      
      
      
        Vẫn đó, còn đây mầu xưa cũ 
vẫn đó em chờ những mùa mơ 
vẫn ai tóc xõa còn nơi đó 
anh biết rằng em mãi mãi chờ… 
  
Dấu xưa, anh vẫn… còn lưu giữ 
đây lá thư tình, của người xưa 
đêm qua, nghe tiếng người trong gió: 
“Mong anh, nhớ qúa người đâu chừ ?” 
  
Xuân sang, nơi ấy hoa đào nở 
có thấy tuyết lòng lúc xa nhau 
có nhớ tới anh người năm ấy 
nguyện ước cùng nhau những nhiệm mầu 
  
Chẳng có xuân nào hơn anh cả 
bởi mùa, cũng chỉ vài tháng thôi 
còn anh vẫn đó niềm thương nhớ 
mãi mãi theo em, tới muôn đời… 
  
Xuân về, lại thấy “Xao nặng”* nhớ 
nhớ áo em bay, trong nắng hồng 
thấy em xách giỏ, theo người ấy 
trên đồi tuyết trắng 
những mơ 
mong… 
Hoàng Nguyên 
* Xao nặng: Xạo
 
CHẲNG  PHÔI  PHAI. 
Nỗi nhớ cơ hồ chẳng thể đong 
Niềm thương dâng sóng tận cõi lòng 
Trăm năm, vạn kỷ ... thì vẫn thế 
Hai đầu sông núi_khúc niệm mong ! 
Ta đi theo bước dọc thời gian 
Hành lý trên vai thật nhẹ nhàng 
Dăm bức thư tình hoen nếp gấp 
Một vài ân ái mộng xuân xanh ... 
Anh ở phương trời xa ngút mắt 
Em miền đồi núi rộng thênh thang 
Câu thơ ngấn lệ lời vụn vặt 
Trao gởi về nhau chuyện lỡ làng . 
Xuân đến hoa mùa thơm nắng nhạt 
Chung ngồi , vui nhắc chuyện ngày xưa 
Biết không , mai sớm rồi tóc bạc 
Con tim trăm tuổi vẫn yêu vừa . 
Ta chúc trần gian Xuân mãi đẹp 
Bên đời thương nhớ chẳng phôi phai 
Và xin lần bước qua  cửa khép 
Tình vẫn hoài mang nét trang đài ... 
Tóc nâu