gọi mùa xuân em về.
Ôi mùa xuân em khiến ta run rẩy
Xanh mượt mà trong mỗi vần thơ.
Ta lặng lẽ dang tay hứng lấy
Chợt thấy hồn như bừng sáng giấc mơ.
Ta đã qua bao đêm mùa tê tái
Bao cằn khô nắng lửa ngày hè
Phơi lòng mình giữa tháng năm hoang hoải
Bỗng một ngày xuân em đến/ đam mê…
Cứ băn khoăn sợ vần thơ lạc lối
Nên ta đành giữ lại riêng mình.
Một lời yêu ngày nào nói vội,
Ta giận mình vào mỗi buổi bình minh.
Xuân hãy đến với ta tình nồng ấm
Để tim ta sống lại nhịp nồng nàn.
Hương nhụy em tỏa tràn, tưới đẫm
Đồng hoang ta ngày mai hết khô khan./.
Nguyễn Hoàng