anh ! người tình chốn ảo
Đêm có dài … như những nỗi buồn (*) em ?
Hay khắc khoải như sầu anh năm tháng ?
Thôi xin cứ như Mây trời bãng lãng
Rơi dịu dàng … tưới đồng lúa thêm xanh
Thân Lục Bình … trôi nổi suốt năm canh
Sao có thể yên giấc lành … bên mộng
Con Tim em thật không còn chỗ trống
Chẳng vì yêu … chỉ chen chút niềm đau
Hỏi anh rằng ! Anh đã đến từ đâu ?
Làm Thiên sứ … gánh niềm sầu em tặng
Mỗi đêm về, đôi vai vươn cánh trắng
Tiếng ru hời sâu lắng một trời mơ …
Anh chính là … người tình ảo trong thơ ?
Đem tiếng nhạc , mờ niềm đau năm tháng
Có anh rồi màn đêm thôi hờn oán
Giấc phiêu bồng thi vị ướt hồn hoang
“Nhật ký lòng” đêm nay chỉ còn trang
Ghi lại dấu … tình nào … ta với ảo