còn mãi mùa thu
Tôi yêu mùa thu dưới mưa ngâu
Trời đất tràn dâng sắc úa màu
Lá rơi chết nửa hồn- vô định
Phủ kín tim tôi một nỗi sầu
Tôi đã yêu em độ mùa thu
Ra bờ sông cũ ngắm mây mù
Một mình lạnh giá mặc mưa gió
Giam cả tình tôi chốn ngục tù
Tôi đã yêu em với mùa thu
Ngày xưa sao vốn dĩ si ngu
Bao nhiêu lần lá vàng đong đếm
Em đã sang ngang chốn xa mờ
Ngày xưa tôi đã quá yêu em
Dưới mưa ướt sũng quả tim mềm
Còn sống là còn yêu em mãi
Yêu mãi mùa thu lá bên thềm
Mùa thu tôi biết chứ mùa thu
Là mùa đắng chát nỗi tương tư
Hằng đêm thao thức ngàn cây lá
Ai hiểu tình ai cõi âm u
Chẳng xuân hạ nào trong tim tôi
Chỉ một mùa thu thế đủ rồi
Người đi như nước ra sông suối
Cuốn trọn tình dâng ra biển khơi
Tôi đã gặp em một sáng ngày
Mùa thu se lạnh gió heo may
Là vàng vô số rơi - vô số
Đâu biết tình đau bao đắng cay
Tôi nhớ nhất đôi mắt buồn hoang dại
Sóng long lanh ngàn tình tứ đắm say
Bờ vai thon tóc buông dài mềm mại
Đẹp quá! Mùa thu mây vẫn bay
Từ đó tôi tôn em thần tượng
Để thương để nhớ giữa đêm trưòng
Vần thơ chưa hết mùa hoa phượng
Em đã sang sông biệt phố phường
Đau thương khẽ ép trên trang giấy
Trên cánh mưa khô buổi hẹn hò
Em đi trăng vỡ buồn trông thấy
Tôi vẫn chờ mong ngóng con đò
Chiều nay nghe gió lạnh nhớ nhung
Bàng bạc trời giăng sợi tơ trùng
Mùa thu xa xứ buồn ...kinh khủng
Để mãi hồn mơ giấc tương phùng
Đào Nam Hoà
July 2006