trường khúc
Ta gói lại vạn sầu trong chiếc gối
Để đêm về tăm tối giấc chiêm bao
Mộng vu vơ trắc trở lối đi vào
Nên đời vẫn lao đao như gió núi
Ta vo lại nỗi buồn tròn một khối
Thả lăn đi theo con dốc vô thường
Một chiều nào khi nắng tắt mù sương
Em sơ ý dẫm nỗi buồn tan nát
Ta tình cờ một lần nghe em hát
Trên đỉnh đồi có gió mát, hoa thơm
Gốc cây lê đêm trước nụ vừa đơm
Nay bừng nở muôn chùm hoa tinh trắng
Ôi! trái tim ta bao ngày vắng lạnh
Đã đỏ hồng thêm lần nữa tái sinh
Phải không em, trường khúc một cuộc tình?
Em đã hát, thay lời ta muốn ngỏ
Cạn Nguồn