em đi...
Anh với em như mây ngàn, núi biếc
Gặp một lần nuối tiếc đến ngàn sau
Em bay đi, anh ở với nỗi sầu
Trong sương sớm ngỡ dáng em vừa ghé
Em ra đi bỏ đời anh lặng lẽ
Mấy đêm về gió nhẹ ngỡ cuồng phong
Làm sao băng được bao vết thương lòng
để không thấy long đong ngày sắp tới
Em đi rồi đêm về buồn vời vợi
Gần tàn canh đợi mãi bóng em sang
Bình minh lên nhìn tia nắng ngỡ ngàng
Đêm đã hết còn mang hơi sương lạnh
Anh lại trở về cõi đời cô quạnh
Trải nỗi buồn quanh những giọt sương mai
Em là ai, và anh đã là ai
Không chung họ sao mãi hoài vương vấn
Em đi rồi, anh quên thời hưng phấn
Trong cô đơn lẫn quẩn những dư hương
Rồi mai đây nửa sống kiếp đoạn trường
Anh đeo mãi trên đường tìm kỷ niệm