đoạn trường vong quốc truyện - bài số 2
Chiều rơi nắng tắt giữa ban mai
Biển rộng thu dần! đó bởi ai?
Đất nước lâm nguy chờ mỗi phút
Cõi bờ nức nở ngóng từng giây
Em hỡi đứng lên đòi lại gấp!
Anh ơi tỉnh dậy lấy về ngay!
Nghìn năm nước Việt chưa từng mất
Sông Núi HồnThiêng réo gọi người!
Trúc Thi