em
Thuỷ triều xua nỗi nhớ lòng sông
Mắt biếc long lanh ánh trăng hồng
Muôn dặm sóng tràn lòng háo hức
Sông xuân ánh sáng tựa tiên bồng
Dòng cong đẫm phấn hương vừa nở
Trăng tẩm ngàn hoa màu hớn hở
Sương lả người trong muôn ý thơ
Váy em trên cát màu rực rỡ
Đáy nước trời cao trăng thanh thao
Tóc huyền buông xuống tựa ngàn sao
Người qua ai nỡ không nhìn lại
Buông lái mà đi chẳng muốn mau
Ngàn sau không biết trăng còn sáng
Mắt biếc em hoài hồ loang nắng
Mãi rọi hồn anh độ đông vàng
Sắc se tợ tiếng bờ lau vắng
Một gợn mây huyền vẩn vơ bay
Ru hồn lữ khách mộng Thiên Thai
Rèm đưa châu ngọc chân tiên lướt
Một kẻ si tình đến ngất say
Một men trăng ngả nhoài trên sóng
Em đi có gã sầu một bóng
Nâng chén hư không cạn với sông
Tàn đông sao gió nghe lạnh cóng
...
Hiên cửa hoa khai nụ rất hồng.
Trúc Thi
(Hoạ ý bài "Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ" của Trương Nhược Hư)