mẹ việt nam ơi
Em gái của tôi ở Sài Gòn.
Tuổi vừa mười chín.
Tuổi còn son.
Giảng đường thường ngóng ra khung cửa.
Mắt biếc ưu tư.
Chuyện nước non.
Những buổi chiều buồn.
Em thường khóc.
Quê tận miền trung xa thật xa.
Dáng mẹ tảo tần thân gầy yếu.
Nuôi một đám con nuôi bệnh cha.
Ai dìm Đất Nước vào thống khổ.
Dân quê nghèo khó đói từng ngày.
Qui hoạch đoạt nhà ra mặt cướp.
Chỉ biết lòng tham, mặc sơn hà.
Khi buồn ra biển gởi ước mong.
Xưa Tổ Quốc tôi có biển Đông.
Nay lũ đê hèn dâng phương Bắc.
Biển ơi.
Chia sẻ mối hận lòng.
Góp sức thanh niên.
Em xuống đường.
Lắm lét lo âu.
Thấy mà thương.
Hỗn độn tâm tư trong sợ hãi.
Phố kia cờ rũ.
Đỏ cả đường.
Sài Gòn mây phủ chiều quê hương.
Dùi cui trấn áp chẳng lòng nương.
Em ôn đứa bạn đầu phụt máu.
Máu tưới hồn em.
Máu tưới đường.
Đêm về mì gói thân run rẫy.
Xa hoa ai vãi thức ăn thừa.
Tình biết nơi đâu trong nhân thế
Mẹ Việt Nam ơi.
Yên bình chưa...
Nguyên Thạch