vọng cố hương
Trời tháng chín mưa thu rơi lả tả
Kỷ niệm về đau nhói cả tim gan
Hơi ấm xưa còn đọng dưới tro tàn
Ngày tháng chảy không vơi sầu ly biệt
Cố hương ơi ! Ta nhớ người tha thiết
Tiếng chim chiều hay Tứ Diện Sở Ca
Tiếng kêu sầu ảm đạm xé hồn ta
Buòn viễn xứ như hồn ma đeo đuổi
Nơi tha phương chỉ mình ta thui thủi
Vẫn gượng cười để buồn tủi lướt qua
Đêm khóc thầm ướt gối nhớ mẹ cha
Nhớ cố quận , từng cây đa , khóm trúc
Có cha mẹ bổng trở thành côi cút
Có quê hương thành vong quốc thế sao ?...
Thời gian ơi ! Xin người chớ qua mau
Ta không muốn chết già nơi đất khách
Rượu ly hương thấm nhuần trong tim mạch
Đã mềm môi sao sầu vẫn chưa vơi
Nếu một mai xác bỏ tận góc trời
Nhưng hồn vẫn bay về ôm Đất Mẹ
Nguyễn Ngọc Hoàng
Puteaux 1987