như chiếc bập bênh
Ta muốn khóc như hạt mưa vỡ vụn Ta muốn cười như nắng xé không gian Muốn hỏi đời còn mấy bận gian nan Để né tránh những đập va , trầy xước Kiếp phù du vốn mất nhiều hơn được Xác thân này chống chỏi được bao lâu? Theo tháng năm mái tóc sớm đổi màu Vẫn phía trước bao khó khăn chồng chất Ta cố gỡ từng mối lo thắt chặt Dồn sức mòn phá vỡ bức tường cao Phía chân trời ngàn tia nắng lao xao Sao không rọi nửa khoảng đời khao khát ? Trong khoảnh khắc đối diện cùng sự thật Chợt hiểu ra thật khó để đi tìm... Trải lòng mình - phơi chẳng ấm con tim Đành để mặc gió lùa từng ngóc ngách Bữa tiệc đời ngẩn cao lòng kiêu hãnh Lối quay về lặng lẽ những bước chân Đêm - một mình nghiền ngẫm chuyện thế nhân Rồi tự nhủ : "không được quyền yếu đuối " Đã muốn khóc ... Nhưng rồi không khóc nổi Đã muốn cười ... gượng gạo nhếch bờ môi Chiếc bập bênh không một phút biếng lười Đong đưa mãi ... lao đao đời ta mãi ... Huỳnh Gia 26-08-2011