từ khúc
Khi mùa thu bắt đầu với màu trắng mù sương Là khi tôi nói tiếng xa rời em Những ngày cũ những yêu thương Cũng sẽ tan loãng Trong ly cà phê buổi sáng em đang uống Tan như viên đường Và nỗi yên lặng bình thường của nó Khi buổi sáng mới tinh của em được bắt đầu Khi mà cả em cũng không thể hiểu từ đâu Tình yêu của tôi trao em không còn nữa Khi tôi đã thật sự biết mỏi mệt Với sự trống vắng trong tâm hồn em Khi tôi thấy không còn gì để có thể níu kéo Níu kéo gì từ những nụ hôn lỡ cỡ ? Níu được gì từ một nụ cười không thật sự là nụ cười ? Đã đến lúc lìa nhau Dù lòng còn xót lại nỗi chua xót Đã đến lúc tình yêu thức dậy mặc quần áo Tình yêu cúi xuống khoác vào vai cái túi xách Tình yêu lỡ đánh rơi hai giòng lệ Tình yêu làm nhoà màu mực trên trang nhật ký ngày đó Ra đi - Trầm mình ở lưng chừng con dốc Phố núi vỡ oà nỗi buồn câm nín Những vần thơ chẳng bao giờ toàn vẹn Như chuyện tình của chúng ta Ra đi - Và biết mình sẽ phải quên. đăng sơn.fr