giỗ má
Hôm Má một mình ra đồng vắng
Hồn con theo Má xuống mộ phần
Chị em khóc ngất trong tang trắng
Con tưởng mình ôm cổ áo quan
Xa lắm con về đâu còn kịp
Trăm điều đã trễ nói Má nghe
Má chỉ lặng im đôi mắt khép
Mặc tiếng ru xưa rụng sau hè
Sắc không đời chỉ còn không sắc
Má một tay buồn nắm tay không
Một tay cố níu đàn con nhỏ
Hai tay hai nắm cỏ phù vân
Tưởng như con khóc bên phần mộ
Quỳ nghe tiếng Má gọi con hoài
Đêm ở bên đây ngày bên đó
Làm sao đáp được tiếng Má ơi!
Hơn mười năm lẻ không về được
Mười năm con dựa vách mồ côi
Con không còn dáng con ngày trước
Thuở Má cầm tay dắt vào đời
Lâu quá, lâu rồi không gặp lại
Muôn đời con dõi mắt trông theo
Bước chân Má buồn qua luân ải
Chắc đã mỏi rồi khúc quạnh hiu
Hôm nay giỗ Má con buồn lắm
Một chút khói hương gởi quê nhà
Má đi trong cõi xa ngàn dặm
Xin về cho ấm đứa con xa
Khói trắng làn hương như tóc trắng
Nấm mồ chưa kịp phủ màu xanh
Con đốt hưong bay trong đêm vắng
Nửa gởi quê xa, nửa cho mình!
TRẦN KIÊU BẠC