xin đừng ru khúc buồn man dại
Người thi sĩ cuối Thu vàng hỡi!
Than thở điều chi nghe đớn đau
Ngôn ngữ mùa tình như lá rụng
Ngàn âm song hỷ kiếm tìm nhau
Xin đừng ru khúc buồn man dại
Bên góc đời em còn lạ gì
Mấy độ đi về thương ánh mắt
Trăm đường miên viễn kể từ khi
Hò hẹn nao khai sinh định mệnh
Gió sương lùa ướt đẫm lòng em
Phong ba tới sẻ chia năm tháng
Nước mắt suy tư chảy mỗi đêm
Em hào sảng gọi đam mê tới
Môi chạm môi nghiền vỡ lệ phần
Và bất chấp tim mình hấp hối
Miệt mài yêu những phút tình trần
Em giờ chẳng biết ghen hờn
Đời thường rộn tiếng cười giòn thưở xưa
Mặc nắng sớm , mặc chiều mưa
Chờ Trăng rẽ tối cho vừa nhớ nhung