theo anh đến tận miền hư vô
Tháng mười hai báo hiệu muà đông đến
Tuyết sẽ về lấp dấu lối chân quen
Con phố xưa vàng nhạt những ánh đèn
Le lói toả bởi sương mù bao phủ
Em theo anh ra khỏi vòm tinh tú
Đến tận miền lạc cảnh cuả hư vô
Ở một nơi không biết nhớ đợi chờ
Và trái tim chẳng bao giờ đi lạc
Em theo anh đến gần bên bờ giác
Trải lòng mình theo tiếng kệ Ba la
Đời trầm luân ở nơi cõi ta bà
Có gì vui đâu mà lưu luyến mãi
Em theo anh thật lòng không e ngại
Xin lần về nương tưạ mái Tây thiên
Bao sướng vui, đau khổ hay muộn phiền
Không không có có _ nơi miền vô ngã
Hãy dìu em, anh ơi đừng quên nhá!
Đến tận miền đầy hoa lá xinh tươi
Hồn như nhiên an lạc thoát cảnh đời
Miền hạnh phúc đang chờ ta đi tới!
Sương Anh