mình ơi!
Mình ơi ! tiếng gọi nhà tôi
Lời yêu mộc mạc từ thời cổ sơ
Địa đàng qua một giấc mơ
Chúa đưa mình đến kết tơ duyên đầu
Mối tơ duyên thật nhiệm mầu
Khu vườn hiển hiện một bầu trời thơ
Xa mình – mình thấy bơ vơ
Vắng nhà tôi – lại ngẫn ngơ trông tìm
Bên mình – mình thấy dịu êm
Xa mình – mình thấy bóng đêm thêm dài
Nhớ mong, hờn giận chia hai
Bởi hai trong một nối dài sợi thương
Tiếng yêu xưa thật bình thường
Mà sao sâu lắng keo sơn nghĩa tình ?
Nhà tôi - mình hởi ơi mình !
Tiếng mình yêu đó kết tình lứa đôi
Trăm năm tóc bạc da mồi
Trong ân nghĩa thánh mình tôi hiệp hòa
Bởi mình là nửa của ta
Còn ta hơn một phần ba nơi mình
Nhân ngày Valentine 2012
Nghinh Nguyên