ru hời lạc giữa hoang liêu
Ru hời suốt mấy mùa xa
Lời êm biết có băng qua núi rừng
Hay ngưng giữa thác lưng chừng
Cho người mong đợi chờ từng giấc đêm
Ta chiêm bao đã thôi êm
Mộng mơ vụt tắt ngồi bên gió buồn
Ngõ hồn lạc giữa tuyết cuồng
Mù sương trắng phủ nẻo đường tìm nhau
Ru hời biết đã về đâu
Mà nghe vách núi vọng đau chiều chiều
Bên rừng thông giữa hoang liêu
Mùa sang giá gợi thêm nhiều nhớ nhung
Nhịp sầu đàn lỡ bao cung
Để ru hời đứt quãng từng mùa đi
Một chiều nào ngắm mây về
Lỗi ta lỡ để lời thề gió bay