cay mắt cơn mưa
Em đến thăm … giờ hành lang vắng lặng
dấu gót giầy làm bằng chứng cơn mưa
nắm cửa long chưa có vết ngại ngùng
tấm bảng số sạch boong không mảy bụi.
Tôi đếm bước từng nhịp … chân nhích lại …
hàng trăm vòng đến bảng số chưa khô
lòng chân không ... sao êm ái lạ thường
in gót nhỏ vào bước đời mong đợi.
Em đến thăm … hàng lang trùm hơi ấm
cánh cửa hờ thật khẽ dấu chân êm
nắng nghiêng treo một mái tóc thật mềm
kề tấm ảnh nhìn em cười không nói.
Tôi choáng váng … thoảng hương nào ngây ngất
đầy gian phòng căng nhịp sống bao la
tim thắt co … tiếng tích tắc trên tường
nghe hụt hẫng … thời gian … đầy mới lạ.
Em đến thăm … chồng giấy lăn nghiêng ngã
dưới ghế bàn, dòng chữ thức thâu đêm
chằng chịt chen giữa ẩn số lạ lùng
trái tim đỏ đóng khung tên em đó.
Thôi tìm kiếm cách giải bài toán khó
sấp giấy nằm tách biệt ở hai bên
với tên em … xếp thứ tự rõ ràng
mớ bên đó hoá ra toàn giấy nháp.
Em đến thăm … trời mây vần, gió hú
em dấu đầu vào chiếc gối chông chênh
chiếc áo thun quên vất bỏ trên giường
em ôm siết giữ ghi mùi thân thiết.
Đêm trở giấc … ngủ không tròn … mộng mị
chiếc gối nhồi toàn lời nói mê man
sợi tóc mai cài điêu đứng đêm dài
chiếc áo cũ thấm những giờ vật vã.
Xoa bàn chân sần còn dấu gót chân
ngồi kề cơn mưa nhịp còn hụt hẫng
tên em sáng bập bùng theo ngọn lửa
khói len vào làm cay mắt cơn mưa.
Khù Khờ