mơ , thơ
Em là thơ nên ở hoài cõi ảo
Anh là mơ không có thật trên đời
Em vu vơ với khúc nhạc tình vơi
Anh lả lơi khảy cung đàn luyến ái .
Em là hoa còn anh là cánh lá
Rừng hư vô mình cùng đón mùa thu
Đón chiều vàng rải giọt nắng tương tư
Câu hẹn hò hai đứa mình đi dạo .
Và rồi đêm có trăng sao dẫn lối
Vườn địa đàng hay giấc mộng thiên thai
Cạn chén thơ cùng chếnh choáng men say
Tỉnh cơn nồng trôi qua đời rất vội
Chỉ là thơ thơ đâu hề có lỗi
Chỉ là mơ mơ không dỗi không hờn
Bởi bầu trời đâu cứ mãi hoàng hôn
Thì tình mình cũng khi mưa khi nắng.
Thôi thì cứ
Mơ và thơ cho đời không trống vắng.