hiền như nắng, như mưa
Buổi sáng,
đánh rơi đầy sương trên cỏ
Trưa về,
đánh rơi lấm tấm những khoanh nắng bên hiên
Chiều nghiêng,
thả rơi dải mây nhuộm hồng màu sắc
Đêm sang,
trong tiếng gió muộn màng thổi,
lắc rắc triệu hạt mưa…
Một ngày đong đưa,
Không biết bao nhiêu chuyện tự nhiên,
đánh rơi âm thầm như vậy ?!
Và ta,
Ta đã đánh rơi bao nhiêu thứ trong quá khứ
Được bao lần tìm kiếm chút hương cũ đã xa
Đôi khi cũng tiếc nuối rất thật thà,
Nhưng vẫn buông trôi linh hồn con ma dĩ vãng…
Vẫn vậy,
Đi song song với ngày, với tháng
Vui cùng buồn dư vị lãng đãng…
đưa tay đón nhận thật an nhiên
Bởi vì cuộc sống vốn dĩ rất hiền
Hiền như nắng, như mưa
Như cái võng đong đưa của ngày tháng
Làm dáng với một chút thơ ca
Với người, với ta…
Với tất cả những gì...
mang thiết tha và thương yêu nhứt !
Ừ, ta luôn đánh rơi...
chút chơi vơi rất thực
Nằm trong tiềm thức
kết thành những chuỗi thơ rơi !
Thơ rơi...
thơ rơi...
ôi, dấu yêu ơi...!