lời tự tình của đất
Thuở ấy tôi mang sắc áo rừng
Mầu xanh của lá khoác trên lưng
Sương lam ấp ủ khi chiều xuống
Tô điểm cho đời bao nhớ nhung
Sắc đỏ cho da thịt thắm hồng
Mưa về ươm mộng chốn văn chương
Lung linh sương sớm khoe màu nắng
Nguồn sống cho đời ngọt nước sông
Hãnh diện bao đời tên gấm vóc
Ân tình mấy thuở thắm quê hương
Người ơi sao nỡ đành quên lãng
Loang lỗ thân tôi vạn mảnh rừng
Tất đất cho ai một tất vàng
Rừng xanh che chở vạn sinh linh
Yêu tôi sao nỡ đành khai phá
Rỉ máu con tim giữa bạt ngàn