thơ giữa đời
Đêm nghe chiếc lá rơi
đếm nhịp đời trôi theo hoang vắng .
Chiếc lá giữ lại chút nắng ,
từ buổi ngày hắt bóng sao đêm .
Đêm của thuở bình yên ...
Chàng thi sĩ khắc lời thơ trên đá
Khát khao có rụng đầy như lá ?
Để tim ai mòn mỏi ngóng chờ .
Chàng vẽ một ánh trăng mơ ...
Đợi chờ tim cô phụ .
Người chinh phu sẽ không đi mãi ,
Để ai kia hóa đá chờ mong .
Ai người hiểu dòng thơ ?
Mặn nước mắt từ đáy sâu biển cả .
Đếm canh tàn nguyệt tận bơ vơ .
Ai hiểu nổi mong chờ ?
Lòng sỏi đá reo giữa trời câu hát ,
Tiếng ngàn năm vọng nỗi xót xa .
Còn đây điệu dân ca ,
Em ngập ngừng dấu trong tà áo .
Hỏi ánh sao trời sao thiếu một vầng trăng ?
Điệu Nam ai đã lạc đâu mất nữa ...
Quê hương ơi , còn không ánh lửa
Dấy bình minh thiêu rụi đêm đen .
Thơ giữa đời - dẫn đạo lên men .
Chung rượu ấm , ủ hồn người ở trọ ,
Xua giá rét bóng đêm dần tan rã ...
Ánh bình minh vừa lấp ló rạng ngời .