người tặng riêng tôi
Người tặng riêng tôi chiếc áo thơ
Thêu một đóa hoa gọi giấc mơ
Thắt eo tơ lụa màu nhung nhớ
Khoác vào. Ôi, đẹp đến thẩn thờ…
Người tặng riêng tôi vùng kỷ niệm
Gởi từ phương bắc vọng trời nam
Luân vũ khua rền trang ký ức
Nỗi niềm man mác nét võ vàng!
Người tặng riêng tôi một rương đời
Chất đầy dong rủi chuyện buồn vui
Bao dư âm ấy ôm hồn phách
Trôi về nguồn cội chốn xa xôi…
Người tặng riêng tôi, chỉ riêng tôi
Một nắng, hai mưa… cả một thời
Và khi bắt đầu quen hướng gió
Người lại ra đi chẳng một lời
Đến lúc người về, xin gởi lại
Áo thơ mục rữa tự hôm nao
Kỷ niệm đã hòa mây cuốn gió
Rương đời trống rỗng vết lặng sâu…
Tóc nâu