hịch
Bằng hơi thở thiên thần
Bằng giọng nói đam mê
Bằng ngón tay mầu nhiệm
Ta truyền
Hỡi Saigon ban đêm mở cửa !
Ta truyền
Hãy rộng mở bốn cửa thành Ðông Tây Nam Bắc
để thơ ta ùa vào từ bốn phía chân trời
và thân thể ta ùa vào theo lối mặt trời đi.
Hỡi bóng tối hãy cất lên doanh trại,
Hãy trấn đóng những nơi hiểm yếu,
những mạch máu kinh thành, những đại lộ,
công trường, ghế đá công viên.
Ta sẽ đi thanh tra những mái tóc bâng quơ,
những cánh tay buồn, những mối sầu thơ dại.
Ở trong mỗi mối sầu nhỏ bé ta sẽ nhìn thấy
hình ảnh nỗi sầu địa ngục của lòng ta,
Lúc ta đi, phải tắt hết những đèn xanh đèn đỏ
trật tự cuộc đời cho rộng mở trùng trùng
cánh cửa hư vô.
Những cột đèn phải thắp lên tinh tú
Và theo những khuôn mặt bơ vơ
những mắt cô đơn
những ngón chân buồn
phải nhớ soi đường bằng mắt hải đăng.
Ta truyền:
Ðể cuộc nghênh đón ta được thêm phần trọng thể:
Những người con gái ngây thơ hãy trở về nhà
đi ngủ sau khi đánh răng rửa mặt chải đầu
và đọc kinh cầu nguyện ban đêm.
Những nhà phê bình văn nghệ rẻ tiền,
những thày giáo chạy điểm trong kỳ thi
trốn ngay vào bóng tối.
Không khí ma quái hãy nhóm lên
bằng lửa kiêu sa, bằng ánh sáng vũ trường
bằng phấn son hoang dại.
Cho ta đi vào với tâm hồn đau niềm kinh thành bỏ ngỏ.
Cho ta đi giữa những phố rộn cây cao
những vườn hoa đóng cửa nhìn những lá cành run rẩy
mà nghe buồn thảo mộc thấm vào xương.
Cho giữa những nghi lể ban đêm dành cho ta
như một đấng uy quyền tuyệt đích ở dương gian
ta nghe tiếng ta truyền sang sảng.
Ta nghe ở đây hồn ta cất lên tiếng nói:
Sao không mang nặng cặp mắt Trần Dần,
cánh tay Phùng Quân với thân hình vạm vỡ tình yêu?
Sao chỉ về đây nằm gối đầu lên giòng sông lớn,
giang tay dài đại lộ mà nghe kinh thành
thổi hơi buồn trompette ban đêm
Nghe đại lộ nối dài bằng giọng hát Bích Chiêu...
Và tiếng ta truyền phụt tắt
Những xiềng xích quấn lấy thân ta
Trong bóng đêm của tâm hồn nổi loạn