thì thôi tất cả duyên thường
Thì thôi tất cả vô thưởng
Mong chi có khách lạc đường viếng thăm.
Thì thôi tất cả xa xăm.
Mà nghe thôi thúc tháng năm miệt mài.
Ta đi giữa phố lạc loài.
Bởi chưng thiên hạ mấy ai hiểu mình.
Riêng tư vướng chút ân tình.
Đêm rao tâm sự phân minh nỗI niềm.
Ngỡ rằng ta đã lãng quên.
. . . là che dấu những ưu phiền đãy thôi.
Nước non thống khổ nổi trôi
Hỏi trong thiên hạ ai ngừơi bình tâm.
Vọng đi từ cõi âm thầm.
Mà nghe ray rứt những năm tháng buồn.
Thế gian vạn vật duyên thường.
Mong sao có kẻ lỡ đường nghỉ chân.
Trần Mạnh Hùng