cánh cửa
Cánh cửa trần gian đã khép rồi
Về đâu thân phận lá xanh rơi
Thiên đàng rộng mở - nào đâu thấy?
Địa ngục đưa đường - chẳng có nơi !
Se sắt người đi đông giá lạnh
Ngậm ngùi kẻ ở tiết xuân vơi
Hoang vu một cảnh đời cô quạnh
Ngây ngất bên rèm bóng lẻ loi