cô gái miền sơn cước
Em là cô gái miền sơn cước
Chỉ biết yêu trăng với núi rừng
Dệt mộng bên bờ con suối nhỏ
Gieo thơ theo sợi nắng chiều vương
Em vẫn hồn nhiên tuổi mộng mơ
Vui đùa ca hát dưới trăng mờ
Soi mình duyên dáng bên bờ suối
Khoe mái tóc huyền gió ngẩn ngơ
Bên nương rẫy vắng một chiều nao
Sợi gió đưa hương lúa ngạt ngào
Say đắm nỗi lòng anh lính trẻ
Thẹn thùa sơn nữ tự hôm nào
Sơn nữ mơ màng bên rẫy nương
Mỗi chiều nắng nhạt thấy thương thương
Hoàng hôn buông xuống nghe nhơ nhớ
Đôi mắt mơ huyền bao vấn vương
Hiu hắt gió chiều gợi nhớ thương
Có chàng lính trẻ tận sa trường
Cầm về cánh thư mầu tim tím
Ánh mắt ngập ngừng bao xót thương
Cánh thư nét chữ loang mầu máu
Lời ngỏ tim yêu quá muộn màng
Kẹp đóa hoa rừng làm chứng cớ
Tình nàng sơn nữ đắp khăn tang
Ánh mằt hồn nhiên đã mất rồi
Mây chiều nhạt nằng bỗng chơi vơi
Hoàng hôn se sắt tim đau xót
Tiếng vạc kêu sương một khoảng trời