chân thành
Anh có biết đêm qua em quên ngủ
Cũng chỉ vì Xuân đấy biết không?
Có những nụ ươm ủ mãi trong lòng
Đợi... gặp lúc nở bung thành hoa đó.
Em cứ mãi theo mây hờn gió
Chỉ bây giờ biết nhớ riêng anh
Nỗi nhớ ơi mau đắp lũy xây thành
Để bóng tối đứng ngoài không vào được.
Hôm qua người trả em điều ước:
Đưa Ngọc về với Phố Hợp Châu
Dẫu chúng mình còn nữa phải xa nhau
Nhưng hạnh phúc đã nguyên màu hạnh phúc.
Trong tim em như rộn vang trống giục
Mắt đợi chờ thao thức hết canh thâu
Chắc rằng anh chẳng tưởng tượng ra đâu
Có gì đã làm em yêu anh đến thế...
Bởi tình mình đã qua nhiều dâu bể
Đến rồi chưa đến mênh mông
Hôm qua em mới thật lòng
Khao khát ở trong vòng tay anh mạnh mẽ!
Không dám nhận mình luôn chung thủy
Như chưa làm gì có lỗi với anh
Cảm ơn tình yêu quá đỗi chân thành
Ở trên đời chắc chỉ riêng anh có.
Anh chẳng vô tình như bão tố
Đến lay lòng đổ vỡ bỏ đi
Anh không giả vờ trồng gốc cây si
Để ngớ ngẩn xin lòng người thương hại.
Chỉ lúc này đây em không sợ hãi.
Và biết gì mãi thuộc về em
Mưa rơi trên mái tóc đen
Là cho bao giọt tràn thêm vui này.
Đêm qua anh có ngủ say
Hay là sợi nhớ giật dây thức cùng
Sau cơn giông tố bão bùng
Mới yêu vô tận muôn trùng trời xanh !
Những gì qua lúc mong manh
Mới trân trọng cái nguyên lành đơn sơ
Những gì em viết thành thơ
Biết khi anh đọc chẳng hồ nghi đâu.