mình chưa hiểu gì
Ước gì trở lại ngày xưa
để tôi ngồi vẽ tuổi thơ dãi dầu,
vẽ ngày rộng vẽ đêm thâu
vẽ vầng trăng khuyết ,vẽ sao xa dần.
Mầu này cho những bạn thân,
mầu này lạnh lắm để dành vẽ thơ,
mầu này sương khói hư vô,
làm sao vẽ được bây giờ...tiếng chuông!
vô ưu ký họa thiên đường,
từ bi vẽ đủ mười phương PHẬT ĐÀ
Vẽ xưa giờ đã rất xa
mầu rơi xuống giữa nhạt nhòa-thủy chung,
ngồi thôi miên thấy vô cùng ,
bao nhiêu sông suỗi bỏ rừng cạn khô!
trồi lên như những nấm mồ!
đá rêu phong vẽ hư vô quanh mình.
Vẽ hoàng hôn, nhớ bình minh
nghe giông,bão, sấm, thấy kinh động trời,
suối lại chẩy, sông lại bồi,
thế là xóa hết một thời hạn khô!
Một mình trộn tím vào mơ
vẽ bao nhiêu vẫn...mình chưa hiểu mình.
phương vu_210