tự ru mình
Cho em hát để vơi hờn bớt giận
Xoa niềm đau đang xoáy tận đáy lòng
Có khi nào anh muốn hiểu em không
Nơi bờ bến vẫn mong ngày gặp mặt.
Không xin tình anh bằng nước mắt
Chỉ mong mình khoảnh khắc bình yên
Kìm con tim có lúc muốn cuồng điên
Bắt ngựa hoang biết tìm về đồng cỏ.
Ai có con tim tươi hồng sắc đỏ
Ai không lần thả mộng vào thơ
Hình bóng anh đâu dễ nhạt mờ
Để hư ảo dẫn tới bờ hoang vắng.
Em cứ hát nhưng đừng say đắm
Đừng ngã vào lối thẳm mù sương
Vẫn có anh dìu dắt mỗi bước đường
Đừng để niềm tin đi vào ngõ thẳm.
Đừng hóa Liêu Trai đừng tìm nhân ảnh
Ấm phút giây lạnh lẽo tháng năm dài
Ghìm những khát khao đừng thành khờ dại
Đừng nhuộm đêm thêm tối u hoài.
Ngủ đi em chờ đón buổi ban mai