hạt cơm mẹ hiền
tiễn con đi - cách khoảng trời xa thẳm
mẹ đếm thời gian theo giọt nắng bên thềm
sầu theo thu - trút lá thắm ngoài hiên
buồn gom lạnh , trải sương chiều,đông tủi
ngày xa con mẹ đếm ngày đếm buổi
côi cút ốm đau mẹ khóc... gọi con ơi.
có ai đâu , chỉ có ánh sao trời
nháy với mẹ thay nụ cười con trẻ.
một cuộc đời mấy lần đau -rằng xé
mẹ nuôi con san xẻ hết tình thương
con lớn lên -lại xa cách dặm đường
mẹ ngóng đợi lệ chan thương...khoé mắt.
khi heo may gió thơm mùi rơm nếp
khói lam chiều toả hương vị bánh trưng
biết rằng con thích ăn bánh vô cùng
chọn từng hạt nếp hoa vàng ngóng đợi.
ôi mùa xuân...là một năm mẹ tủi
nỗi buồn riêng mẹ chẳng muốn nói ra
mỗi năm đi , tóc mẹ lại trắng xoà
tuổi sợ gió... đưa hồn xa trần thế.
con lam lũ trong bước đời dâu bể
hứa mấy lần nhưng có về được đâu
trái chín trên cây , lá cũng thấy âu sầu
lo ly biệt , chẳng còn câu tình nghĩa.
con ước mơ lại trở về bên mẹ
làm con thơ, cho quên nhọc mẹ ơi
được ăn ngon trong tình ấm cuộc đời
tìm ngọt bùi... trong mồ hôi của mẹ.
MINH TUẤN.