hương quê
Sương chiều buông xuống đồi cao
Gió đưa mây lẽ đi vào đơn côi
Ở nơi hải đảo xa vời
Nhớ thương quê mẹ bồi hồi lòng thơ
Dõi trông về phía xa mờ
Nghĩa mẹ tình nước thẩn thờ tâm cang
Hương quê còn nặng lòng mang
Con sông vàm cỏ xanh ngàn nước mây
Lăng tăng ngọn sóng vun đầy
Ấp ôm nửa mãnh trăng gầy xinh xinh
Nơi đây ngày trước đăng trình
Bút nghiên vứt bỏ quên mình vì dân
Mẹ già căn dặn ân cần
Bại- thành hai lẽ một lần nghe con
Lệ rơi trên má héo hon
Ngậm ngùi con nguyện sắt son ghi lòng
Ra đi đền đáp non sông
Quyết không hổ thẹn con Rồng cháu Tiên
Lời mẹ khắc cốt ghi nguyền
Dù cho đời có đảo điên thế nào
Đêm nay ngồi dưới trăng sao
Nhìn ra biển cả dạt dào nhớ thương
Quê mẹ những lúc chiều buông
Dáng mẹ gậy trúc vương lòng sầu
Tựa cửa mái tóc bạc mầu
Dõi trông đường vắng dòng châu dầm dề
Con đi ngàn dặm sơn khê
Không biết có được về cùng mẫu thân!
Bây giờ cách biển ngăn sông
Bây giờ chắc mẹ yên dần giấc mơ
Quê mẹ từ trước đến giờ
Con không một chút thờ ơ nhớ về.
Duy Văn Hà Đình Huy