quê hương sao thương quá
Rời quê hương tôi trải đời viễn xứ
Buồn xa quê luôn canh cánh trong lòng
Nhớ quê hương xanh biếc những dòng sông
Dân cuốc cầy ngoài đồng phơi mưa nắng
Con đò nhỏ đưa dân trên sông vắng
Êm đềm trôi qua những lũy tre xanh
Và những đêm vằng vặc ánh trăng thanh
Giọng hò ai ngân vang sao se sắt
Quê tôi đó với ngàn lau xao xác
Những trưa hè văng vẳng tiếng mẹ ru
Hàng dừa reo cùng tiếng gió vi vu
Rặng liễu buồn thì thào đong đưa nhánh
Chú cò con lạc bày chao đôi cánh
Trên cánh đồng lúa biếc gió mơn man
Chợ chiều ngân tiếng guốc dội xa vang
Làn khói toả từ bếp hồng rực sáng
Lũ trẻ nhỏ tung tăng đùa trong nắng
Tan trường về nhộn nhịp khúc hoan ca
Chiếc cầu tre thấp thoáng bóng từ xa
Các cô gái nghiêng che vành nón lá
Quê hương hỡi một lần tôi từ giã
Nên ngậm ngùi thương nhớ tháng năm qua
Lòng u uất xót đau vận quốc gia
Tim trĩu nặng cho hồn thiêng sông núi
Quê hương ơi đừng nghẹn ngào sầu tủi
Tôi sẽ về thăm lại chốn quê xưa
Dạ ai hoài khắc khoải những chiều mưa
Lệ đong đầy quê hương sao thương quá.
Uyên Phương Minh Nguyệt