đưa..đón
Tôi đưa tôi ra về ngày hôm nay
Để ngày mai tôi buồn tôi lại đến
Giữa biển đời bạc đen không bờ bến
Tôi với tôi một tay chống tay chèo
Trải mặt đời lắm vất vả gieo neo
Cho và nhận chưa lần tôi toan tính
Ai sang cả biết bao người tôn kính
Hơn tôi chăng kẻ đói rách cơ hàn
Tôi đưa tôi dạo bước cõi nhân gian
Nếm ngàn đắng muôn cay cho thỏa trí
Thà một thác chứ không sầu bi luỵ
Nằm co ro rên rỉ một góc trời
Tôi đưa tôi về tắm lại biển đời
Ngâm muối mặn cho rắn da chắt thịt
Nay đưa tôi vào bóng đêm cô tịch
Mai đón tôi ngày nắng ấm xuân thanh
Một kiếp đời là một kiếp liệt oanh
Sống ngất ngưỡng thi gan cùng tuế nguyệt
Còn hơi thở còn yêu đời tha thiết
Lúc xuôi tay nhắm mắt chẳng tiếc gì
Tạo hóa đời có đến phải có đi
Sống hay chết tuỳ nghi nơi duyên số
Được cứ vui mất khổ thì cứ khổ
Bận tâm chi lo nghĩ chỉ lắm phiền
Tôi trong tôi một phần tỉnh phần điên
Phần đục bẩn hoen mờ phần trong trắng
Cho nhẹ bớt nhận vào thì thêm nặng
Người khôn ngoan ắt hiểu rõ cội nguồn
Kẻ dại khờ mới lấy chỉ treo chuông
Mang hiện tại so đo cầu mãi mãi
Nếu đường đời luôn phẳng bằng êm ái
Thì còn đâu thi vị cuộc sống này
Có nhọc nhằn lăn lộn với đắng cay
Mới thấu được cái hay từ được mất
Hãy nhìn đời bằng tâm hồn chân thật
Nụ cười tươi sẽ mãi nở trên môi
Đừng dệt mơ xây mộng chốn xa xôi
Mà từ bỏ cái nhỏ nhoi hiện có
Trăng dù sáng vẫn khi mờ khi tỏ
Cuộc đời này cũng vậy đó người ơi
Tôi đưa tôi về tắm lại biển đời
Ngâm muối mặn cho bền gan vững trí
Thà một thác chứ không sầu bi luỵ
Nằm co ro rên rĩ một góc trời.
Hàn Vũ