ba năm tôi để tóc dài
ai đem sợi tóc rối
giăng thả xuống giòng đời
cho hóa thành cọng trói
buộc chặt em vào tôi ....."
(thơ nhathao )
".......em giăng tóc rối thả xuống đơi.."
người ấy nay còn oán trách tôi
lựa sợi thuyền quyên ôm vào gối
bỏ nhánh truân chuyên lạc giữa trời
tóc dài từ độ năm mười bốn
còn vẫn ngại ngùng chưa dám buông
sợ mưa trôi mất mùi phấn dại
ngại gió thổi về bay mất hương
chút mơ riêng thêm chút mộng thầm
tóc mềm thêm tóc tuổi mười lăm
ngắn dài mấy sợi phong ba rụng
lạc phải nhân gian những vạt dằm
năm này nắng nhạt lại mưa suông
lòng ai thanh lặng giữa hoang vườn
tóc mây nâng dáng tôi mười sáu
để vết dằm xưa hóa vết thương
***
người hỡi ! bây giờ - biết nói sao
quanh gốc Linh Lan đã dậu rào
chồng tôi khác lắm - anh chỉ thích
tôi tóc nhuộm vàng - tóc bới cao...
**
tìm về khe lược với khung gương
tôi nhặt đâu ra những sợi buồn
trăm năm trong búi muôn trùng ấy
có một sương hồn - tôi lỡ chôn !
nguyệt thảo