hoang lạnh một trời thu
Trở lại thăm anh một buổi chiều
Hoa sầu cảnh vật cũng đìu hiu
Vi vu gió thổi lời buồn bã
Chạm nhớ lòng đau chút ít nhiều
Xa rồi cách trở đã bao lâu
Có phải rừng xanh lá đổi màu
Nắng cũng hình như vừa mới vỡ
Hàng cây đứng lặng khóc thương nhau
Hỏi có bao giờ anh xót xa
Trong đêm thổn thức mắt mi nhòa
Thương cho phận bạc đời ai đó
Hoặc bỗng đau dùm một kiếp Hoa??
Làm sao tránh khỏi giọt sầu Thu
Đổ xuống hồn em một góc tù
Đã mấy lần đau thường trở giấc
Nghe lòng chợt chết chốn phù du