phù du ảo
Nào... em dám mộng trăng sao
E khi lúc vỡ buồn xao xuyến lòng
Trách mình phận bạc long đong
Và tình yêu chỉ như dòng nước trôi
Về đâu cuối ngõ cuộc đời
Kẻ Nam người Bắc chôn vùi nhớ thương
Ngửa tay hứng giọt mưa tuôn
Sầu nghe bất chợt bắt nguồn từ tâm
Thương làm sao mối tình câm
Thương mùa thu đến mấy lần rồi đi
Để dòng lệ ướt hoen mi
Vẫn còn đổ giữa hồn thi chẳng ngừng
***